21/9/11

100 ngày của má

Một ngày không làm việc, một ngày đi tìm cho con một khoảng bình yên, một ngày con dành để lắp ghép lại những cảm giác đã đến với con những ngày qua, những giây phút mà con mãi không muốn bao giờ quên.


Ân hận. Má mất, trong con tràn ngập những ân hận. Con khóc, con giận, bởi có quá nhiều điều con đã chưa làm được, muốn làm cho má, mà giờ con đành nhìn bất lực. Giá như con đã có thể giúp cho cuộc sống của má nhẹ nhàng hơn. Má mang lại cho con bao điều tốt đẹp, giờ con biết làm sao để báo đáp lại những điều đó...

Là tiếc nhớ, má ra đi, trong nhà vẫn còn đầy ắp hình bóng má, nhà trên, nhà dưới, dưới bếp, đằng sau, chỗ nào cũng khiến con bậc khóc, những điều má chắt chiu, những điều má yêu quý, giờ vật còn đây mà người đã tan về đâu.

6 năm con đi xa má, 6 năm để con chợt dừng lại không mãi bay về phía xa, 6 năm để con học được 1 điều, 6 năm để con biết mình có một niềm yêu thương cao cả ở quê nhà, 6 năm để con biết lo cho ba má.
Con đã xa nhà, 6 năm, 6 năm sau con trở lại má đã xa con rồi.

Thời gian, mọi người thường nói nỗi đau cần có thời gian, còn con sợ thời gian, con sợ thời gian làm mờ đi hình ảnh má, xoá đi nỗi đau này trong con. Đó là điều khủng khiếp mà con sẽ cố gắng chiến đấu, con không thể quên những đau khổ mà những người xung quanh đã và đang phải chịu đựng để con có mỗi ngày thức dậy và bước đi.

Một ngày con lớn, một ngày con khôn, một ngày con biết thương cho mẹ

Sẽ chẳng biết bao giờ con mới thôi hết ân hận về những gì con chưa làm được cho má. Tương lai phía trước là những khoảng chưa xác định, nhưng dù sao đi chăng nữa, con cũng sẽ cố gắng sống một cuộc sống có ý nghĩa, để cuộc đời ba má sẽ thật ý nghĩa, vì những hy sinh đã dành cho con.