11/10/09

ước mơ

Hôm nay đọc 1 bài viết bên FSOFT chợ dưa, có nói về một anh bạn "nói lời chia tay sau khi đã theo đuổi một ước mơ 10 năm và anh ấy ko mơ giấc mơ đấy nữa. Chả  biết anh ấy mơ gì nhưng phải công nhận anh ấy là người kiên nhẫn thật và sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn."

Đáng chú ý hơn cả là mấy cái comment ở dưới. Gợi cảm hứng cho mình viết về cái ước mơ của mình.

"""Anh bạn theo đuổi giấc mơ 10 năm tưởng nhẫn hóa ra xoàng. Xoàng vì anh ấy đã sai ngay từ đầu. Ném 10 năm như ném viên sỏi xuống ao. Tỏm 1 cái là mất tăm  mất tích. Tiếc lắm thay, phí lắm thay.


Những người thành công thường không dùng từ "giấc mơ". Họ coi việc theo đuổi một cái gì đó trên chặng đường đời của mình là "sứ mệnh". Phải làm- chứ không phải là  muốn làm. Đã xác định là mission rồi thì dù có impossible đi chăng nữa vẫn phải chiến tới hơi thở cuối cùng thôi. Tinh thần chiến binh là vậy.


"Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp/Một mái nhà gianh rủ bóng xuống tâm hồn" cũng là một hình ảnh đẹp đấy chứ. Và nó tương đối dễ đạt được với đa số.


Vãn sinh hành lạc chốn giang hồ, biết nhiều vị thời niên thiếu anh hùng, tiếng tăm lừng lẫy. Thành đạt một chút là vui thú điền viên, rửa tay gác kiếm. Đó là không biết  giữ lửa vậy.


Nếu có giấc mơ, hãy xông vào mần nó thành sự thật. Mần cho kỳ xong mới thôi. Tuổi trẻ, sức lực & trí tuệ đều có giới hạn của nó. Không quyết liệt e hỏng hết các giấc  mơ.


Làm đi.


Làm đi thôi. """
--------------------------------------------------------
Mỗi một người có một ước mơ cho mình. Có ước mơ như có 1 cái đích, để mà mình ngắm vào đó mà bước đi. Để những khi mỏi chân chùm gối, để những lúc sóng gió  trong cuộc đời, ngước mặt lên ta vẫn còn thấy một tia sáng soi đường, để mà bước tiếp, để lại được cháy hết mình cho thỏa cái chí làm người. Đối với mình, sống trên  đời mà cái mình muốn, bao người khác đã làm được, mà mình không làm được, thì sống làm cái đếch gì.

Có ước mơ đã khó, tìm ra con đường đi thích hợp để đạt ước mơ còn khó hơn, nhưng mà khó nhất là biết giữ lửa để luôn hừng hực cháy bỏng với ước mơ. Anh chàng ở  bài viết trên được nhận xét là 1 nhân tài, nhưng lại bị mất lửa sau mười năm mơ ước. Ôi, 10 năm! Quả là kiên cường. Vậy mà lại bỏ, tiếc! Anh ta đã sai lầm ở đâu???

Nói dai nói dài, nói tóm lại tôi và bạn phải làm gì?

B1: Có 1 ước mơ rõ ràng (khó lắm, chứ không phải dễ đâu nhá)
- Đặt mục tiêu làm người là PHẢI biến cái ước mơ đó thành sự thật
B2: Lên kế hoạch, tìm ra một con đường rõ ràng để đạt được cái mục tiêu bên trên.
- Nếu không tìm ra được con đường đó, thì vác mặt đi hỏi, xin ý kiến các bậc đàn anh đàn chị xem mình nên làm như thế nào. Khôn ngoan thì dù đã nghĩ ra kế hoạch  rồi, cũng nên đi xin ý kiến xem cái kế hoạch của mình có được hay chưa (kẻo lại bị như anh chàng trên kia)
- Nếu vẫn tìm được con đường đó, thì quay lại bước 1 ^ ^
B3: Lao vào làm việc thôi, chăm chỉ vào nhé. Đếch có thằng nào thông minh, hay thuận lợi, mà thành công nếu không nhờ chăm chỉ đâu.
- Và nhớ phải quyết liệt vào nhé. Quyết liệt nó như con dao, nó dí vào sau đít, bắt mình cắm đầu lao nhanh hơn về phía trước, chứ mà cứ ì ạch, lê lếch thì chẳng bao giờ  tới đích đâu.
- Quote lại câu của anh kia: "Nếu có giấc mơ, hãy xông vào mần nó thành sự thật. Mần cho kỳ xong mới thôi. Tuổi trẻ, sức lực & trí tuệ đều có giới hạn của nó. Không  quyết liệt e hỏng hết các giấc mơ"
B4:Nhớ giữ lửa cho ước mơ. giữ lửa nhé, giữ lửa, giữ lửa, ...., giữ lưưưưưưưưưưưưưư...ưưưưửaaaaaaaaaa...aaaaaaaaaa cho giấc mơ!

-------------------------------------------------------
Viết lăng nhăng dzậy thôi, chứ làm dô mới thấy khó, nhưng mà viết ra thấy mình hăng lên hẳn, hăng lên mình viết tiếp về cái giấc mơ của mình.

Thời gian dài mình mơ: Sẽ kiếm thiệt nhiều tiền từ công việc yêu thích để ... làm từ thiện. -> Đó là ước mơ từ thời phổ thông. Nó giúp mình bây giờ, không là một thầy  giáo Toán, ngày ngày đi gõ đầu tụi nhóc phổ thông. Mà bây giờ, ngày ngày, ngồi lì trong phòng ôm cái máy tính từ sáng tới tối (công việc yêu thích mà). Lâu lâu, mình nó ra mà tự hào (hão), gần đây mới phát hiện, nó lơ mơ quá, chẳng rõ ràng gì hết, mình cũng chẳng biết phấn đấu sao cả. Nên chỉ tới được B1, chẳng  được cái 2 và 3. Hết! chẳng biết phấn đấu gì tiếp. Nó không những khiến mình cố gắng lên, mà như cái gì đó trì kéo mình lại.

Rùi sau đó biết đến câu nói này: "Tất cả có thể bắt đầu từ một giấc mơ, giấc mơ không đi chậm hơn phần còn lại của thế giới" của thầy Ngô Quang Hưng -> câu này rất  hay à nha, lâu nay mình toàn "ngủ trong giường chiếu hẹp" với cái "giấc mơ con". Thế giới của 1 con ếch ngồi trong đáy giếng chính là cái miệng giếng! Mình phải thoát  khỏi cái giếng này, nếu theo con đường học thuật, mình phải cố gắng phấn đấu với cái bọn châu Âu, châu Mỹ.

Và hiện giờ, xác định ước mơ trong 2 năm tới là: "Mình PHẢI đi du học Mỹ." Một ước mơ cực kỳ rõ ràng. Hoàn toàn có thể xảy ra. Mình phải vươn khỏi cái giếng con,  phải ra cho biết thế giới ngoài kia, để mà học hỏi, mình PHẢI đi!
Xác định ngay mình phải làm gì. Phải có kiến thức nền IT thật tốt. Phải sử dụng tiếng Anh thật tốt. Phải thi TOEFL, GRE, GRE Comp.... Tuy vậy, vẫn phải đi hỏi ý kiến,  phải xin kinh nghiệm của các anh chị đi trước.
Khi xác định lại ước mơ của mình, bỗng nhiên con đường trong năm năm tới rõ ràng hơn bao giờ hết. Mình có động lực phấn đấu. Có một tia sáng luôn chiếu rọi trong  đầu. PHẢI cố gắng. PHẢI luôn quyết liệt biến ước mơ thành sự thật.

2 nhận xét:

  1. Đầu tiên xin chúc bạn thành công với ước mơ của mình nhé ^^.Mình nghĩ rằng du học các nước Âu Mỹ là ước mơ của nhiều người.Nhưng mình nghĩ đi du học không quan trọng bằng học được cái gì, và cái đó giúp ích cho mình trong công việc như thế nào?Có nhiều người sau khi đạt được ước mơ du học rồi lại phải loay hoay tìm ra tiếp một mục đích tiếp theo.Bản thân mình cũng mong muốn thụ hưởng được nền giáo dục tiến bộ của các nước.Mơ ước của mình là học được kiến thức hữu dụng và tìm được một hướng tốt đi cho mình, nếu mình có cơ hội ra nước ngoài :-)

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn bạn, mình định đi học MA nên cũng sẽ cố gắng đi làm, học hỏi để tìm ra 1 mảng phù hợp trong ngành IT để chú trọng vào.
    Để xin được học bổng, là một hành trình gian nan, trước tiên mình chỉ chú trọng vào nó đã. Còn sau khi học xong, sẽ đi làm tiếp. Tương lai đó còn xa quá, mình ko dự định trước được.
    Người muốn đi được xa phải có tầm nhìn xa. Mong rằng mình sẽ tìm được hướng đi phù hợp cho bản thân.
    Cũng chúc bạn sẽ thành công với ước mơ và con đường của mình. ^^

    Trả lờiXóa