26/5/11

My everyday has 3 mornings

I'm lying to myself, hic :(

Morning is always my coolest moment, I feel sound, eager to get thing done. Great!
And along the day, I'm a little down after noon, and sometime being badly productive in the evening.
To improve the situation, I'm addicted to taking a 10-20 minutes nap at noon. This short nap effectively helps me regain my attentive and feeling better in the afternoon. In my previous working place, my friends and I often said "Good morning!" after a nap. Fun!

Something change in these days...

I start to take a second nap in the evening. After getting back from working office, I have dinner, a bath, then take a short sleep, think about good things for "next morning". This is my third morning in the day, I keep telling myself that "hey man, this is morning, I have to do good". Feeling cool, again :)

I want to share this feeling, and hope that I can keep lying to myself like this for long...

More reading:
US work environment trying to catch up to VN's http://j.mp/kgXZ0R via @huyzing

9/5/11

Thought on a hackathon

Last weekend turned to be very exciting to me as a mentor in Hackathon.
Working with young and passion students always bring you a lot of fun and interesting.
Despite of their fast learning, creativity and enthusiasm, many teams make mistakes during the contest. I wrote down all of these as tips for contestants in next Hackathons.

Research a little bit more when brainstorming and choosing idea.
In hackathon, creativity is always emphasized. You need to think about an interesting idea that can convince your judges. When you have an idea, although it is interesting to you, but it may not be novel. Your judge definitely know a lot of apps and idea which are already in App Store.
That's why, to convince them and others, you need to have some research about your idea, find out if there have apps that do similar, if yes, find out what make your app unique from others.
During the beginning of competition, many teams hadn't thought about these question, until we judged their idea.
For example, a team want to build a calendar app (both server and client side) in Android, without taking enough looking at Android's built-in Calendar app. If they said that they want to integrate Maps to your app, I hope that they can play with built-in app a little bit more, they will see that feature also.
So, it is quite hard for their apps to be ranked high about creativity.
Take a look at other apps also bring you more interesting feature for your app.

Think big, but focus to your unique feature first.
When having an idea, you can brainstorm whatever your app can do, so that you can get a list of features your app may have.
You can also use this features list to show the potential of your app in front of judges.
However, when starting to code on your app, ideally you should narrow this features list down to only ONE feature.
Ask yourself, what is your app's purpose? Is removing this feature out of your app, make it totally different?
Is this the simplest feature that is appropriate with your app's purpose?
Choosing this feature help you know where you should put your hand to code.

Many teams spend time on many planned features,or start to work on supporting view first (splash screen, menu, list view, info...)
Forget all of these supporting features, implement your main view with core feature first
Doing this will really help when you run out of time before implementing all planned features, because, at least, your main feature is ready for demo.

Start to code on your main feature immediately, then iterate, iterate...
You can always start small, if your main feature is helping user to track their money spending easily by recording amount of money, product's photo, location...
You might think to spend time to solve technical problems like photo capture module, then get location (with PhoneGap framework) first.
However, you can build a financial tracking app, by just display an input box, for users enter there money, then save it to database. That's all you need to start immediately.
So, if your main feature is too big, simplify or narrow it down.
If you view is not simple, choose to implement an important & simple part
If you have a lot of technical problems, spend time to solve necessary one.
The key is that, you can start to code at your first minute, have something to show and build your confidence over time.

Despite all of these limitation, all contestants finished their competition with great results.
All of them are young and really really passion with their apps. Passion is definitely the source of their energy for all days coding, not from bread, instant noodle with small amount of beef. With 2 days continuously coding, they are "sleepless monsters" also :) Another surprising is most of contestants, like second prize team, knew about their platform only a few days before the contest. They learned really, really fast.

Hope all of participations have experienced a lot of new things in this great event!

PS: check out their photos here: http://www.facebook.com/apcshackathon?sk=photos




22/3/11

Bình yên...

Cả buổi tối qua mình nằm lê lết. Đó là kết quả của 1 ngày làm việc mệt mỏi, chiều đi xe bị dính chút mưa, và đóng góp hơn cả là mấy trận cầu lông tốn sức hôm chủ nhật.
Toàn thân thấy nhức mỏi, đầu óc bừng bừng, nói chung là hết lực, hay... bất lực. Còn 1 đống tasks phải làm mà chẳng thế nào ngồi làm được...

Lâu lâu mình lại thấy thích bị đau, hay cảm lạnh gì đó, mặc dù nhăn nhó với cái đầu vừa sốt vừa đau, cả người rét run, nhưng sáng hôm sau, khi hết cảm, là lúc mình thấy thoải mái nhất, thấy đầu óc nhẹ nhàng linh hoạt hẳn lên. Cứ như là iPhone chạy chậm quá nên người ta hay reset ấy.

Sáng nay cũng vậy, mặc dù tối qua chẳng đau gì, nhưng cái mệt mỏi lê lết tối hôm qua, lại làm mình thấy thoả mái quá.

Chẳng làm được lại hay, mình xếp công việc vào xó, lấy máy tính ra xem phim hài để giết thời gian. Phim dzui, xem cười, nhưng mà cũng chẳng để lại cảm giác gì mấy, cho đến cảnh cuối phim là một cảnh cô đơn, một buổi chiều nhẹ nhàng gió bay, làm mình gợi lại một cảm giác bình yên, đã lâu rùi mình không có cảm giác của một buổi chiều như vậy.

Mỗi ngày trong cuộc đời thật hay,
Buổi sáng, lúc mới tỉnh giấc, là thời điểm tuyệt vời nhất, nhẹ nhàng, tươi tỉnh, đầy sức sống lao vào cuộc sống.
Càng gần đến Buổi trưa, con người ta càng hoạt động nhiều hơn, tất bật hơn.
Buổi chiều, thời gian như chùn lại, mọi vật dường như lắng xuống, trôi nhẹ nhàng hơn.
Buổi tối trở nên cô đơn, rồi mọi người bước vào 1 Giấc ngủ...

Mỗi Cuộc đời cũng giống như một Ngày, sau những Buổi trưa tất bật, nhiệt huyết sẽ là những Buổi chiều. Dù làm gì, thế nào, sau những giây phút suy tính, lo toan, ai cũng phải cần đến một Buổi chiều nhẹ nhàng. Bình yên nhìn gió thổi, lặng lẽ nhìn dòng đời qua lại; vứt hết đi những ưu lo và thấy thỏa mãn với những gì mình đã làm được.

Những ngày qua, là những Buổi trưa tất bật, là những ngày ko có Thứ, không có Buổi, không nhớ những buổi chiều bình yên...

Đôi lúc mình lại muốn đau, hay cảm, hay cúm gì đó...

2/12/10

Đỉnh Fansipan

Vậy là chuyến đi Hà Nội đã kết thúc, 6 ngày với toàn những chuyện trước giờ chưa xảy ra với mình.

Đời người như những chuyến đi,
người đến rồi người lại đi,
người đi còn gì để lại,
còn lại những kỉ niệm.


Đi chơi về lại phải đi làm liền, tối tối lại thấy lười viết, chắc có lẽ viết vào buổi sáng thì sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Dẫu gì thì giờ cũng viết, nếu không, để lâu thì nó nguội mất.
Giờ thì có hứng viết về vụ leo Fansipang nhất, có mấy cái dzui dzui, viết lại để sau này đọc chơi.

Một chuyến đi chuẩn bị vội vàng. Nhưng cập rập cũng có cái hay.
Lúc mới biết được đi HN cũng ham đi Fan lắm. Biết là phải rủ người leo Fan, nhưng mà cuối tháng 10 cứ bận chuyện cty, lại chẳng hóng hớt được nhiều thông tin về Fan, lên phượt.com xem thì thấy người ta rủ nhau leo Fan trước đến tân 2, 3 tháng, đâm ra lo. Lười mãi đến đầu tháng 11 mới gởi 1 topic lên Phượt, tìm bạn đồng hành. Ngày đầu chẳng thấy ai hưởng ứng. Than thở ngay :) Hôm sau có 1 bạn tham gia, hehe tia sáng đến từ đó. Mươi ngày sau chốt đoàn gồm 5 người, quyết định chốt đoàn nhanh, đi ít cho gọn nhẹ, mọi người thân hơn. Cập rập cũng có cái hay, nhờ ko mua được vé tàu đi từ HN lúc 9h tối, phải đi lúc 7h 40, mà đoàn tới Sapa sớm hơn, có thời gian dạo chơi ở Sapa trước khi lên đường. Lúc về không mua được vé tàu, rồi mới thấy đi xe giường nằm ngủ sướng hơn hẳn đi tàu vé ngồi mềm (một phần cũng do quá mệt (: )

Leo Fan là thử sức "ý chí mạo hiểm" và sức bền của bạn.
Có những điều con người ta tưởng như là to tát, rằng có lẽ họ sẽ không bao giờ làm được, họ không thử, và chẳng bao giờ làm được. Thế nhưng, nếu đã dám đương đầu 1 lần, họ chợt nhận ra điều đó cũng không phải quá khó khăn. Thậm chí, sau khi leo xong, nhìn lại, họ còn nghĩ, làm cái quái gì mình có thế leo qua được chỗ này. Hãy dám mạo hiểm (take risk) bạn sẽ nhận được những món quà bất ngờ, tuyệt đẹp.
Cùng đợt leo Fan với tụi mình có 1 nhóm 24 bạn làm ở cty Bảo hiểm gì đó, ngày đầu các bạn ấy đã vượt hơn 900m (về độ cao)rừng núi để đi đến trạm 2800m, ngủ 1 đêm ở đó chờ rạng sáng sẽ đi nốt đoạn đường còn lại để lên nóc 3143m, thế nhưng sáng hôm sau, đoàn ấy chia làm 2 tốp 12 lên thẳng trên núi, 12 còn lại quay trở xuống! Đã lên đến 2800m, chỉ còn 1 đoạn đường "ngắn" nữa mà ko lên được đỉnh. Thật là tiếc! Hy vọng các bạn ấy chỉ thua cuộc lần này, chứ đừng bỏ cuộc.
Chụp cùng Hương - đoàn mình và các bạn sinh viên Mỹ
Leo Fan không quá hiểm trở, leo Fan thử thách bạn ở sức bền, bởi bạn sẽ phải đi bộ, leo dốc khá nhiều, nhất là ngày thứ 2 bạn phải leo từ gần như liên tục 7h sáng cho đến gần 6h tối. Nếu không chuẩn bị thể lực, đến cuối ngày, chân bạn sẽ cực kì đau nhứt, leo xuống mà cứ tưởng như sắp chết (theo lời của bạn Ấn trong đoàn mình).
Hành trình khó khăn nhất của mình là đoạn đường cuối từ trạm 2800 lên đỉnh, bởi lúc này mình leo một mình lên đỉnh trước, không phải đợi mọi người trong nhóm. Đoạn đường này nhiều dốc, phải leo lên nhiều tảng đá núi to. Mình thì cứ 2 chân 2 tay vừa bám vừa leo, lên đến giữa đường, thấy 1 chị người Mông gùi hàng lên đỉnh bán, tay cầm dù che mua, đủng đỉnh hai chân bước lên dốc đá một cách nhẹ nhàng. Không tin được! Lúc leo bám theo chị đó mệt kinh khủng, chân cứ chùn lại cứ như muốn chuột rút, mà cái chị người Mông đó đi chẳng có nghỉ mệt gì, cứ bước tới hoài. Ráng leo theo mà cứ nghĩ, giá như bà này nghe điện thoại dừng lại 1 tí cho mình nghỉ thì khỏe rồi. Leo theo chị khoảng hơn 1 tiếng sau thì tới đỉnh, nhanh đến không ngờ!
Mình và chị người Mông lúc ở láng 2800m
Porter ở đây khỏe kinh khủng
Đi cùng đoàn mình là 1 anh người Mông, gọi là porter vì nhiệm vụ của anh chủ yếu là khuân vác, túi ngủ, đồ ăn, liều, và một số đồ cá nhân tụi mình gởi. Có lẽ với 4 người 2 porter thì sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng bên tour chỉ cử 1 người, thế là anh phải khuân tới khoảng 30 kí (nghe anh nói vậy, chứ mình làm gì có cái cân ở đó (: ) Thử nghĩ một người leo núi dốc đứng, leo ko đã mệt, làm sao lại có thể mang theo cái gùi nặng như thế. Thực thế với sức nặng như vậy, người ta phải gồng hai tay về phía trước, thì mới giữ được cái gùi ấy trên vai. Người Mông ở đây có sức khỏe phi thường, cộng với một đôi chân leo núi rất cừ.
Trong lúc đi từ láng 2200 lên láng 2800, mình có thử lấy cái gùi ấy mang thử, lúc đầu nhấc ko lên, sau đó rùi cũng gồng tay lên, đi được vài mét thì thấy cái gùi lắc qua lại mà sợ, lúc leo lên dốc đá, một tay mình phải giữ cái gùi, 1 tay thì bám vào thanh tre bên đường, cứ thế cúi mặt đi, phải công nhận là quá nặng, mình cố leo lên, chứ thả ra giữa chừng thì mất mẹt wa', cuối cùng cũng leo qua được con dốc (chỉ) hơn 50m là đuối!
Mình và anh porter trên đoạn đường xuống
Đến rồi lại đi, leo xong bạn còn lại được gì?
Mình quyết định leo lên trước theo sức của mình, leo nhanh về đích, quãng đường cuối mệt kinh, càng lên cao không khí càng loãng, mình đã cố gắng kìm lại nhưng không tránh khỏi việc thở dốc, phì phì phò phò, càng lên cao, cảm nhận được tim mình càng đập nhanh hơn, có lúc nghe tiếng thùng thục nó đập trong ngực. Lúc đó đang theo chân chị người Mông lên đỉnh, trong đầu vẫn nghĩ: lát nữa mình leo xong thì còn lại gì?
Đời người đến rồi lại đi, leo lên đến đỉnh Fan rồi cũng lại xuống, nếu không để lại cho mình cái gì, liệu mình leo lên làm cái quái gì nhỉ?
Có lẽ điều còn lại cho mỗi thử thách đó chính là, người ta nhận ra được giới hạn và khả năng của mình có thể đi được đến những đâu.
Có những lúc tưởng chừng như không thể đi được nữa, bạn tưởng rằng mình sẽ chẳng thể nào vượt qua được, muốn bỏ; nhưng nếu bạn vẫn tiếp tục đi, dù không biết rằng khi nào mình sẽ tới đích, nhưng vẫn cứ tiếp tục đi; và rồi bạn sẽ nhận ra một điều: dù rằng mình có giới hạn, nhưng giới hạn ấy vẫn xa hơn mình tưởng, rất rất nhiều.

Có lẽ những người bạn đồng hành với mình, những người chẳng có chuẩn bị thể lực gì cho chuyến đi, là người hiểu rõ cái cảm giác này hơn cả. Đó là Hằng - dân làm văn phòng ở HN, bạn này ngộ nhá lúc đến chân núi, vẫn còn nói buồn ngủ, chẳng chịu xuống xe, nói thật nhá, lúc đó mình chẳng nghĩ bạn ấy sẽ lên được đến 2200m đâu, trước đó mình còn hỏi han kỹ lưỡng phương án giải quyết, nếu như 1 thành viên trong đoàn ko thể leo nổi nữa. Ấy thế mà bạn ấy vẫn cùng ngủ đêm với nhóm ở láng 2800m, sáng hôm sau lại có trục trặc, tưởng không đi nỗi, thế mà hôm đó vẫn leo trèo liên tục gần 10 tiếng nữa. Khiếp! Anh chàng Ấn phải vác 80kg thịt của mình lên xuống cũng rất cừ. Mình còn nhớ cậu ta nói rằng lúc đi xuống cậu ta tưởng mình như sắp chết rùi. Hihi, bi h vẫn còn nhăn răng :) Bạn gái còn lại trong đoàn, leo núi cũng rất cừ, mình thích bạn này: leo mệt cỡ nào cũng không thấy kêu ca 1 tiếng nào. Thế đấy, dù mệt thế nào, mọi người cũng đã hoàn thành được chuyến đi của mình.
We are the champion :)

Có người bảo, khùng sao mà vác thân đi hành xác; nhưng hành trình Fansipan là hành trình giúp bạn nhận ra được "giới hạn của mình dường như ko có giới hạn"
Núi non hùng vĩ Fansipan. Hẹn gặp lại 1 ngày gần đây.

16/10/10

Being persistent

Sound common, right? Although some people refuse to engage in one thing for a long period of time, most people regard persistence as the principle for success. After all, our goal is getting things done despite of difficulties, and this characteristic helps us to do that.

I want to write about this right after posting the first blog about my GRE lessons because this is my second important lesson that l learnt. However, I procrastinated it, I want to make a plan for my next English test, I mentioned about planning in my first lesson, before going on posting another lesson; and also because of my laziness of writing :P

Okie, so what I want to say about this topic. First, I want to tell about some of my failures when learning GRE vocabulary. Failure, again, haha, I love to bite again and again my weakness, that is how I learn.

I started to learn GRE vocabulary 8 months ago, began to beat 3200 Barron flashcards with friends. We had a goal to learn 40 words per day, 40*6 words per week, a big review in each weekend and a great, want-to-die review in each month. I learn words so slow, fortunately, learning in a self-study group with money fine for each forgot words helps me a lot, it pushed me keep going forward. I still remember that I was considered as the sponsor of the group due to the fine I paid :D After there months, we finished learning of Barron word lists for the first time. I estimated that I could remember half of the words, about 1500, and I need time to review the others. Badly, again badly (bad for my GRE), I got a long lasting eye injury later, a vacation to home town, and involved in some emotional stuffs, and then I delayed my reviewing. Saying that “Language, if you don’t use it, you lose it” is absolutely right. When I came back for learning vocabulary in July, I lost my sense of almost the 1500 words I learnt!!!!

So, keeping going forward, hold on to your plan, even if you just can go a little bit forward, it’s a lot better than standing at a place. Stamping at a place means going backward, because the whole worlds are moving forward. Doing nothing, or indulging your distractions, or giving up is even worse than staying at a place, because that means you may even lose what you possess currently or have built previously.

That is my first lesson about persistence. Keeping learning enough numbers of words or amount of works every day is my second experience. Let say I follow a plan of learn 40 words per day. And then in a bad day, bad days certainly happen in our lives; I cannot learn enough words, say 20 in 40 words, “save” 20 to the next day. Hopelessly, I only work though 20 words in the next day. That brings me a burdening goal, 80 words per day, in the following day. As a result, I will never complete my task on time. This kind of procrastination is just like a Domino chain - a falling at one domino destroys the rest of the chain.

When practicing, being patient of improving my skills, and not being depressed with the up/down or unexpected scores is my third lesson with persistence. Another experience about persistence is that people, in their good mood, said that they will write a blog each day, and somewhat so was I, but then only keep that plan in several weeks or even several days. That’s hard to follow that plan, even harder than keeping “spending 15 minutes every day for learning and improving oneself English”. Have you ever heard or tried that advice? Persistence related problems are still discussed time to time: How to keep the routine of learning even when being successful or old? How to keep enthusiasm in doing research? Or why many coders switch to learn business stuffs after only a few years working? blah, blah... That means you and I will still have to deal with this kind of problem more and more. That’s why, being aware of how persistent we are and how to persevere with our planning, in my opinion, is very essential for our life.

"If I had to select one quality, one personal characteristic that I regard as being most highly correlated with success, whatever the field, I would pick the trait of persistence." - Richard DeVos, Amway Co-founder

How to be persistent? I give some tips here, based on my experience and opinion; I hope you will add more:
  • Have a suitable plan. Say, you want to learn 40 words a day, if it’s hard for you (time, ability, …) to accomplish it, then start with a smaller goal 20 words a day, then later increase the number of words when your brain uses to learning words. If it’s hard to write a blog per day, start with a goal to write a blog per week.
  • Remove your distractions, your temptation to do more interesting things than what you have to do now. When you feel bore, think about the result you will have if you continue to accomplish your task, like the money you will have, the school you will enter, or a great vacation…
  • Keep in mind that you have to go on; think about bad things will happen if you give up.
  • Learn to balance, between work and life, doing interesting things and doing things that’s less interesting but necessary…
  • If you have to do a task everyday, the only way to accomplish it is really loving it and making it become your habit, daily routine (such as learning English, vocabulary via reading, speaking everyday…)
Now, on the other hand, I want to discuss about another issue of persistent: change, which is quite opposite of being persistent. Someone say that “Never Give Up” means N.G.U. (stupid in Vietnamese (: - sound funny, huh?) I heard about it at the first time in a seminar about start-up for tech geeks, the idea told that you should abandon a start-up idea if you still get a lot of difficulties after an amount of time, say 2 years; and start to pursuit another idea. I surprised! Perhaps, until that time I did hear a lot of stories about success which thanks to the trait of persistence.

Others said about “fail early, fail often” motto - the idea of learning from your failure: the more you fail, the more you learn and have potential to be successful; so the earlier, the more often you should fail. They also said that, when you have an idea: move fast, if you get obstacle, then turn or the best entrepreneurs know how to fail fast.

This new idea makes me think, why these successful guys want to fail fast? Why don’t they believe in themselves, their ideas and keep persistent working on it? Why they have to change or turn fast? I'm trying to explain for myself about this dilemma and make it logical for being persistent and changing.

The undefined factor
I think, in this situation, people talk about “change” or “turn” because they are facing the problem relating to finding new things. When you are trying new things, you don’t know what the definitive answer for your problem is. This way may work, may fail also. Thus, when you make error or get obstacle, you should turn and try another idea. Holding on with the old idea likely lead you to an ending deadlock! So, to fail fast, to avoid big failure; and to fail more, to learn more and have more chance to try new opportunities.

But if you have a definitive plan, you know what the award is if you hold on, you should overcome every distractions or temptations to stop. I know there are a lot of obstacles in life but be persistent, no excuses. Reality, there will have undefined factors in your plan; such as you want to learn a subject, however your study method have problems, so “fail early, fail often” with methodology – the undefined factor, but again, keep being consistent the whole goal. Achieve it!

26/9/10

GRE and my lessons - Timing skill

It’s a week since my GRE test. But I still have a clear image about the test. That was a challenge in my life. I tried to get the highest result as I can. However, the score was not as good as I expected. It made me down, harmed my confidence badly. I need to do something to raise me up. One of them was having a look into my mistakes and weaknesses. This post is for that purpose. There is another reason for me to write is that I had learn some valuable lessons when cramming the GRE and it can help me further my learning and also can apply in my life.
The biggest lesson that I learnt is that I need a better time management skill. ETS says that this is the key for getting good score in GRE. To me, this skill is important for both cramming and test taking.


Time management
Most of the time spent for preparing for GRE is used for learning vocabulary, and most of the student will soonly recognize that learning GRE vocabulary is such a boring job. It’s tedious not just because it seem overwhelming to learn Barron’s 3500 words lists, but also due to the low effect of remembering words. Many time, you have to learn the whole word list just as a brand new one, although the fact is that you did spent a lot of time learning it last week. Many GRE test-taker share with each other a special timetable which is implemented spaced rehearsal technique. This is a good new for me to learn vocabulary in least time while still remember the almost the words. How to make this timetable? You can get the idea by reading this(vietphd.org) and this(smart.fm). It’s better to have your own version of timetable which is suitable for your time and how many words you can learn each day.

I also found that having plan is very helpful to keep track of where I’m in a long road of achieving sth. As I said, learning GRE vocabulary is tedious job. Although I always try to make it fun and amusing, and also the fact that I learn different wordlists everyday, it doesn't help me stop asking myself why I keep doing this borring job. Without a timetable it’s very hard for me to know where I am in the road? - because everyday I do the same things again and again, what should I do next? - there always had the temptation to stop or be distracted by other more interesting thing. Actually, this problem also happen in my life. Many time, I feel exhausted with working and doing other things, and lose my ability to be aware of what is my goal and decide what I should do next, then I just keep wasting my time at the end of day until time for sleeping. This is so bad and even worse while I know that having clear plans for what I will do in next year, quarter, month, week are very useful, but I always have excuses to refuse to do that. This time, I will try to accomplish this must-do task.

Timing skill in testing
Timing skill in taking GRE test is even more important. In GRE test, with in 30 minutes, your job is answering 30 verbal questions which are classified in 4 types. Each type of question needs different amount of time for being answered. Thus, you need to distribute your time in each question wisely to get a good score. GRE CAT rule, which basically says that the first 10 questions are weighted more than the latter, thus, are more important to your score, makes this skill even more difficult. That means, in first 10-15 questions, althought you meet easy questions, you have to slow yourself down to make sure that all your answers for these questions are correct! I was very aware of this and did well, but got problems on the second part of the test, when I had to rush answering other questions. This is because the second part is where I got a lot of reading question, my biggest weakness.

Do thing fast
To be honest, before GRE, I read English text with an extremely slow speed. It used to take me about 10 minutes to read a GRE long paragraph with 60-80 lines. When cramming, I try to use as many techniques as I can learn to push myself read faster while still get the structure of the passage, such as noticing to connection words (but, then…), finding the keywords, trying to anticipate the author purpose…, and most important, being very very concentrated. In general, my reading speed is improved, however, I got into a traditional dilemma: the faster I read, the less I understand the passage. In about 2,5 – 3 minutes, sometime I can get topic, structure and purpose of the 60-line-passage, where some specific details is mentioned, while, many time I can not. This skill, I know, needs time and a lot of practice to be improved. Badly, I don’t have much time for practicing before the test. It killed my GRE scrore ;( I was also slow in Sentence Completion part, while many other guys in TestMagic can do each question in 20-30 seconds, I finished it only after 50-70 seconds.
Being slowly is my weakness, it’s important for me to recognize that. Therefore, in the next few months, instead of spending time to gain new skills, I will mainly focus on learning and doing thing faster.

These timing skills seem obvious in life. Badly, I keep refusing to realize it value and didn't focus to build them until I suffered by my weakness. A valuable lesson that I don't want to be taught twice.

27/1/10

Tôi, quả trứng vịt lộn và những điều lộn ngược tưởng đúng mà sai

Dạo này, tôi ăn vịt lộn khá nhiều, thường thường mỗi tuần tôi ăn tới 6-8 quả. Thế nên bản thân tôi có nhiều điều thú vị với quả trứng, hôm nay tôi xin kể về 1 trong số đó ;)
Số là mỗi quả trứng vịt có một đầu chứa vùng khí, khi ăn người ta thường đập vỏ trứng từ đầu đó trước. Vậy nên mới có một vấn đề nảy sinh là làm sao xác định đầu nào chứa vùng khí? Với tôi vịt lộn là món ăn chơi, lẽ dĩ nhiên tôi chẳng bao giờ nghiêm chỉnh tìm hiểu rồi cố nhớ xem chọn đầu nào là đúng. Thế nên, cứ mỗi lần cầm trứng vịt lộn lên là tôi "vận dụng khả năng logic" của mình để chọn đầu trứng:
Cầm quả trứng lên, tôi để ý thấy có 1 đầu quả trứng hơi nhọn hơn đầu còn lại. Quả trứng vịt thường phải tròn, cân đối giữa hai đầu, thế nên phần lồi ra kia, chắc hẳn là để chứa phần khí. Khiếp, cái thông minh cuối cùng đã được dùng đúng chỗ, hehe. Tôi hăm hở đập vào phần nhọn, đinh ninh mình đã đúng.
Thế mà lại trật, quái, mình suy luận lôgic thế cơ mà, kỳ lạ, nhưng rồi tôi lại bỏ qua chẳng để ý làm gì, ăn ngon đã, măm măm. Lần sau, tôi lại chọn đập 1 đầu 1 cách thật logic và lại đập đầu không có vùng khí, lại bỏ qua chẳng nghĩ ngợi gì. Với quả vịt lộn, tôi luôn luôn lộn ;)

Sai nhiều riết rồi nhớ cái sai của mình, mỗi lần sau này, tôi vẫn có thói quen cầm quả trứng lên chọn lấy 1 đầu, nhưng lần này tôi học được kinh nghiệm "mình luôn luôn lộn" nên nhanh chóng "lộn ngược" quyết định: chọn đầu ngược lại, nhờ đó tôi tìm đúng vùng khí của trứng. Sau này, tôi lại gặp 1 thử thách với khác: khi quả trứng vịt lộn có hai đầu đều bầu bầu như nhau. Thế là tôi phải "suy luận logic" tiếp để tìm ra vùng khí, tôi phát hiện ra với loại quả trứng này, có một vùng hơi sẫm bao quanh một đầu, vùng này to đúng bằng vùng khí, thế nên chắc hẳn là mình chọn đúng vùng này rồi. Tôi hăm hở đập, và oái ăm thay, lại sai. Hết hiểu vì sao. Nhưng lần sau tôi chọn đúng, vì đã lại "lộn ngược" đầu trứng, sau khi đã "quyết định một cách logic" để chọn 1 đầu trứng!!!!!!!!!!!!!

Tại sao, lựa chọn mà mình xem là lôgic đến thế, mà lại sai. Phải đem lộn ngược cái điều mình cho là đúng thì mình mới đúng :) Có nhiều lý do, một trong số đó chính là việc mình không hiểu biết đủ về sự việc mình đang suy luận. Hoặc là đã suy luận không đúng hướng, sau đó ngộ nhận là mình logic. Khổ nỗi hiện tượng này gặp khá nhiều trong cuộc sống. Không ít lần tôi suy nghĩ nhiều để đưa ra một quyết định, nhưng rồi sau đó nhận ra rằng mình đã quyết định sai, điều ngược lại mới đúng. Cuộc sống luôn oái ăm như thế ;(

Một điều tôi học được từ khi đi làm là hãy luôn "double check" lại những điều mình làm, những điều mình muốn nói, những điều mình học được, để chắc chắc là chúng đúng. Lần đầu quyết định, ắt hẳn nhiều khả năng sẽ sai, kiểm tra lại để chắc chắn mình đã hiểu đúng vấn đề, chọn đúng cách giải quyết.
Viết tiếng Anh cũng vậy, sau khi viết xong 1 câu phải đọc lại để kiểm tra lỗi, chắc chắc nó thể hiện đúng điều mình muốn nói. Tiếng Anh của tôi tệ lắm :), cần phải kiểm tra kỹ lại cho chắc.
Thật ra, tôi vẫn chưa hình thành 1 tiến trình kiểm tra lại như thế nào để phát hiện và không bỏ qua lỗi, tôi vẫn đang tập cách suy nghĩ này.
Cũng giống như việc tôi đang tập cách suy luận khi lập trình, sao cho có thể viết 1 chương trình phần mềm không bị lỗi mà không cần phải sử dụng các công cụ tìm lỗi (debug) hiện đại. Thường sau khi suy nghĩ về thuật toán, tôi lao vào gõ câu lệnh cho chương trình. Nghĩ là chương trình đã đúng, tôi biên dịch và chương trình thường gặp ít nhất là vài lỗi cú pháp cộng thêm vài lỗi logic ;(

Mục tiêu của việc double check là giúp tôi có được quyết định đúng đắn, gặp ít sai sót hơn trong công việc. Dần dần sẽ mang lại cho tôi sự tự tin và chắc chắn trong mỗi lần quyết định, và trong công việc.

Viết tới đây, tôi chợt nhớ lại 1 câu nói của Bill Gates, khi bạn quyết định một điều gì hãy dành thời gian để đưa ra một quyết định đúng đắn sau đó tập trung thực hiện nó, hơn là sau đó mất thời gian suy nghĩ và quyết định lại. "Double check" tuy sẽ mất thời gian ban đầu, nhưng vẫn hơn là quyết định sai rồi phải quay lại sửa sai.

Hihi, đó là điều tôi đang tập: luôn "double check" để tránh những điều lộn ngược, tưởng đúng mà lại sai :)