29/12/11

là cảm xúc


    Mấy hôm nay muốn viết về điều quan trọng nhất đã xảy ra với mình trong mấy tháng vừa qua, nhưng sao mãi mà không viết được. Mình chỉ muốn nói ra một phần tâm trạng của mình: Cảm xúc. Có lẽ đây chính là phần "đen tối" nhất trong con người mình. Bởi chính mình vẫn còn chưa hiểu hết về những gì mình cảm thấy, làm sao mình nói cho người khác được. Không nói ra được tâm trạng mình càng thấy đau, càng thấy không hiểu, càng thấy bế tắc. Càng thấy đau hơn...

    Mấy tháng qua mình chìm trong những đau đớn trong lòng, những sự khó chịu kinh khủng, những cảm giác chực trào lên trong lòng nhưng lại ngẹn ngào khúc mắc ở đâu đó, chỉ muốn vỡ oà ra khóc mới khiến mình thấy nguôi ngoa. Và thực sự mình đã khóc rất lâu, rất nhiều...

    Giá như mình có thể than được với ai đó, chắc mình chạy ra sông mà hét lên quá...

    Mình cứ suy nghĩ không biết nên viết ra lên đây những gì mình đã trải qua?
    Mình ngồi im bên máy tính thêm một hồi nữa vậy, nếu thấy vẫn ổn, mình sẽ viết tiếp...

    Có lần mình ngồi trong quá cafe, quay đầu vô góc, khóc như không thể dừng lại, chẳng dừng mà cũng chẳng giấu được, lúc đưa hoá đơn tính tiền, người ta kẹp thêm khăn giấy vào đó. Mình chỉ trả nhanh, đứng nhanh, bước nhanh, đi khỏi nhanh, mình chẳng cần chi cái mớ khăn ấy, mình cần má cơ mà, dù sao giờ mình vẫn cảm ơn người ta. Hôm đó mình xem clip về nỗi nhớ người mẹ đã qua đời của một cậu bé, hôm đó là ngày 20-10, hôm đó mình viết thư về nhà.

    Ừ, má ra đi, là một phần mình mãi không thể chấp nhận được, một phần mình mãi không thể tin được, thật ra mình không hiểu, tại sao điều đó lại đến với mình. Càng ngày mình càng thấy má quan trọng với mình như thế nào? Càng ngày mình càng thấy cô đơn trong cuộc sống, càng ngày mình càng cảm nhận được tình thương vô điều kiện mà mình nhận được, một may mắn, duy nhất mà mình nhận được, giờ chỉ còn mình, chỉ mãi tiếc thương.

    Ừ, mất má, giá như mà mình còn cảm nhận được sự yêu thương từ ai khác, mình thấy cô đơn, đau đớn, ừ, trách mình đi...

    Suốt mấy tháng qua, gần như ngày nào mình cũng khóc, mỗi lần thấy một người phụ nữ trung niên nào đó, là mình lại nghĩ đến má, má mình xứng đáng được sống lâu hơn chứ, xứng đáng được hưởng nhiều niềm vui và thoải mái hơn chứ. Vậy mà má đã đi xa mình rồi.
    Hôm qua đi tập bơi, thấy một người phụ nữ Hàn, ngồi thư giãn đan len ở bên bể bơi, ngắm mấy đứa con nhỏ tập bơi. Lại gục mặt xuống, giá mà má cũng đã có được những phút giây thư giãn như vậy. Con thật tệ quá.
    Má, mỗi lần lặng nghĩ đến cái danh từ ấy, nước mắt lại chảy.

    Mấy tháng qua, được ở bên, quan tâm, lo lắng, thương nhớ cho một người cũng khiến mình vơi bớt đi cảm giác nhớ má. Và cũng vì những cảm giác ấy khiến cho mình lại thấy càng đau hơn, bế tắc hơn.
    Hai chuyện đến với mình cùng lúc, ờ chỉ có hai chuyện thôi mà, nhưng như là hai hòn đá tảng đánh gục ngã mình. Chưa bao giờ mình nhận nhiều cảm xúc đến vậy. Hai tháng gần đây, mình như hoàn toàn bị điều khiển bởi cảm xúc của chính mình. Chẳng thể nào dùng được lý trí để kiềm hãm bớt lại, nước cứ tràn bờ, càng lúc cảm xúc càng mạnh, càng thấy cô đơn, càng thấy bế tắc...

    Mình không hiểu tại sao mình lại khó nói ra cảm xúc của mình đến vậy? Giá như mình có thể, có lẽ mình sẽ ít thấy đau hơn.

    Gặp lại các bạn, mọi người trách mình, sao khi má mất lại không nói cho bạn bè biết. Mọi người cứ trách mình hoài. Ừ, mình xin lỗi, nhưng mình cũng chỉ biết nói xin lỗi vậy thôi. Một phần nằm trong bản chất của mình, cứ mỗi lúc có chuyện buồn là mình chỉ muốn ôm riêng một mình, nếm lấy đau đớn. Ừ cứ tự mình ôm lấy như thế, vậy đó. Đến khi mọi việc ổn rùi, mình mới có thể nói cho mọi người.
    Sorry, sorry, sorry nhiều, mình cũng muốn thay đổi, nhưng vẫn chưa làm được. Dù có gặp chuyện nữa, chắc mình cũng chỉ có thể làm như vậy.

    Không nói ra được, khiến cho cái cảm xúc của mình trở nên nghẹn ngào, bế tắc hơn. Ừ, tình cảm mà lại thấy đau. Mình đã làm nên tội gì chăng?
    Mình không hiểu, là phần ký ức nào trong cuộc sống, khiến sự mất mát, yêu thương và nói ra cảm xúc trở nên khó khăn với mình đến vậy?
    Mình sẽ mãi cảm thấy đau đớn trong những cảm xúc này, hay là mình nên, một lần nữa, dùng lý trí để lấn át những cảm giác này xuống, một ngày nào đó, nó sẽ trở lại, và sẽ lại thấy đau hơn.

    Dù sao hôm nay mình cũng cảm thấy tốt hơn một chút. Khóc mãi, quằng quại với tâm trạng mãi rùi mình cũng mình ra một chút thoả mái, tự mình tìm ra con đường để mình có thể bước đi tới. Ừ, lại phải tự mình giúp mình thôi, hình như cuộc đời mình gắn với chữ "tự..." thì phải. Mới hôm qua tự học bơi và biết bơi trong 90 phút, hihi.
    Ừ, đau thì vẫn còn đó, buồn thì vẫn còn đó, câu hỏi về góc tối trong bản thân vẫn còn đó,... nhưng mình sẽ tìm được con đường đi tới... mình tin vào cuộc sống mà!
    Mình vẫn ổn.