22/3/11

Bình yên...

Cả buổi tối qua mình nằm lê lết. Đó là kết quả của 1 ngày làm việc mệt mỏi, chiều đi xe bị dính chút mưa, và đóng góp hơn cả là mấy trận cầu lông tốn sức hôm chủ nhật.
Toàn thân thấy nhức mỏi, đầu óc bừng bừng, nói chung là hết lực, hay... bất lực. Còn 1 đống tasks phải làm mà chẳng thế nào ngồi làm được...

Lâu lâu mình lại thấy thích bị đau, hay cảm lạnh gì đó, mặc dù nhăn nhó với cái đầu vừa sốt vừa đau, cả người rét run, nhưng sáng hôm sau, khi hết cảm, là lúc mình thấy thoải mái nhất, thấy đầu óc nhẹ nhàng linh hoạt hẳn lên. Cứ như là iPhone chạy chậm quá nên người ta hay reset ấy.

Sáng nay cũng vậy, mặc dù tối qua chẳng đau gì, nhưng cái mệt mỏi lê lết tối hôm qua, lại làm mình thấy thoả mái quá.

Chẳng làm được lại hay, mình xếp công việc vào xó, lấy máy tính ra xem phim hài để giết thời gian. Phim dzui, xem cười, nhưng mà cũng chẳng để lại cảm giác gì mấy, cho đến cảnh cuối phim là một cảnh cô đơn, một buổi chiều nhẹ nhàng gió bay, làm mình gợi lại một cảm giác bình yên, đã lâu rùi mình không có cảm giác của một buổi chiều như vậy.

Mỗi ngày trong cuộc đời thật hay,
Buổi sáng, lúc mới tỉnh giấc, là thời điểm tuyệt vời nhất, nhẹ nhàng, tươi tỉnh, đầy sức sống lao vào cuộc sống.
Càng gần đến Buổi trưa, con người ta càng hoạt động nhiều hơn, tất bật hơn.
Buổi chiều, thời gian như chùn lại, mọi vật dường như lắng xuống, trôi nhẹ nhàng hơn.
Buổi tối trở nên cô đơn, rồi mọi người bước vào 1 Giấc ngủ...

Mỗi Cuộc đời cũng giống như một Ngày, sau những Buổi trưa tất bật, nhiệt huyết sẽ là những Buổi chiều. Dù làm gì, thế nào, sau những giây phút suy tính, lo toan, ai cũng phải cần đến một Buổi chiều nhẹ nhàng. Bình yên nhìn gió thổi, lặng lẽ nhìn dòng đời qua lại; vứt hết đi những ưu lo và thấy thỏa mãn với những gì mình đã làm được.

Những ngày qua, là những Buổi trưa tất bật, là những ngày ko có Thứ, không có Buổi, không nhớ những buổi chiều bình yên...

Đôi lúc mình lại muốn đau, hay cảm, hay cúm gì đó...

1 nhận xét: