2/12/10

Đỉnh Fansipan

Vậy là chuyến đi Hà Nội đã kết thúc, 6 ngày với toàn những chuyện trước giờ chưa xảy ra với mình.

Đời người như những chuyến đi,
người đến rồi người lại đi,
người đi còn gì để lại,
còn lại những kỉ niệm.


Đi chơi về lại phải đi làm liền, tối tối lại thấy lười viết, chắc có lẽ viết vào buổi sáng thì sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Dẫu gì thì giờ cũng viết, nếu không, để lâu thì nó nguội mất.
Giờ thì có hứng viết về vụ leo Fansipang nhất, có mấy cái dzui dzui, viết lại để sau này đọc chơi.

Một chuyến đi chuẩn bị vội vàng. Nhưng cập rập cũng có cái hay.
Lúc mới biết được đi HN cũng ham đi Fan lắm. Biết là phải rủ người leo Fan, nhưng mà cuối tháng 10 cứ bận chuyện cty, lại chẳng hóng hớt được nhiều thông tin về Fan, lên phượt.com xem thì thấy người ta rủ nhau leo Fan trước đến tân 2, 3 tháng, đâm ra lo. Lười mãi đến đầu tháng 11 mới gởi 1 topic lên Phượt, tìm bạn đồng hành. Ngày đầu chẳng thấy ai hưởng ứng. Than thở ngay :) Hôm sau có 1 bạn tham gia, hehe tia sáng đến từ đó. Mươi ngày sau chốt đoàn gồm 5 người, quyết định chốt đoàn nhanh, đi ít cho gọn nhẹ, mọi người thân hơn. Cập rập cũng có cái hay, nhờ ko mua được vé tàu đi từ HN lúc 9h tối, phải đi lúc 7h 40, mà đoàn tới Sapa sớm hơn, có thời gian dạo chơi ở Sapa trước khi lên đường. Lúc về không mua được vé tàu, rồi mới thấy đi xe giường nằm ngủ sướng hơn hẳn đi tàu vé ngồi mềm (một phần cũng do quá mệt (: )

Leo Fan là thử sức "ý chí mạo hiểm" và sức bền của bạn.
Có những điều con người ta tưởng như là to tát, rằng có lẽ họ sẽ không bao giờ làm được, họ không thử, và chẳng bao giờ làm được. Thế nhưng, nếu đã dám đương đầu 1 lần, họ chợt nhận ra điều đó cũng không phải quá khó khăn. Thậm chí, sau khi leo xong, nhìn lại, họ còn nghĩ, làm cái quái gì mình có thế leo qua được chỗ này. Hãy dám mạo hiểm (take risk) bạn sẽ nhận được những món quà bất ngờ, tuyệt đẹp.
Cùng đợt leo Fan với tụi mình có 1 nhóm 24 bạn làm ở cty Bảo hiểm gì đó, ngày đầu các bạn ấy đã vượt hơn 900m (về độ cao)rừng núi để đi đến trạm 2800m, ngủ 1 đêm ở đó chờ rạng sáng sẽ đi nốt đoạn đường còn lại để lên nóc 3143m, thế nhưng sáng hôm sau, đoàn ấy chia làm 2 tốp 12 lên thẳng trên núi, 12 còn lại quay trở xuống! Đã lên đến 2800m, chỉ còn 1 đoạn đường "ngắn" nữa mà ko lên được đỉnh. Thật là tiếc! Hy vọng các bạn ấy chỉ thua cuộc lần này, chứ đừng bỏ cuộc.
Chụp cùng Hương - đoàn mình và các bạn sinh viên Mỹ
Leo Fan không quá hiểm trở, leo Fan thử thách bạn ở sức bền, bởi bạn sẽ phải đi bộ, leo dốc khá nhiều, nhất là ngày thứ 2 bạn phải leo từ gần như liên tục 7h sáng cho đến gần 6h tối. Nếu không chuẩn bị thể lực, đến cuối ngày, chân bạn sẽ cực kì đau nhứt, leo xuống mà cứ tưởng như sắp chết (theo lời của bạn Ấn trong đoàn mình).
Hành trình khó khăn nhất của mình là đoạn đường cuối từ trạm 2800 lên đỉnh, bởi lúc này mình leo một mình lên đỉnh trước, không phải đợi mọi người trong nhóm. Đoạn đường này nhiều dốc, phải leo lên nhiều tảng đá núi to. Mình thì cứ 2 chân 2 tay vừa bám vừa leo, lên đến giữa đường, thấy 1 chị người Mông gùi hàng lên đỉnh bán, tay cầm dù che mua, đủng đỉnh hai chân bước lên dốc đá một cách nhẹ nhàng. Không tin được! Lúc leo bám theo chị đó mệt kinh khủng, chân cứ chùn lại cứ như muốn chuột rút, mà cái chị người Mông đó đi chẳng có nghỉ mệt gì, cứ bước tới hoài. Ráng leo theo mà cứ nghĩ, giá như bà này nghe điện thoại dừng lại 1 tí cho mình nghỉ thì khỏe rồi. Leo theo chị khoảng hơn 1 tiếng sau thì tới đỉnh, nhanh đến không ngờ!
Mình và chị người Mông lúc ở láng 2800m
Porter ở đây khỏe kinh khủng
Đi cùng đoàn mình là 1 anh người Mông, gọi là porter vì nhiệm vụ của anh chủ yếu là khuân vác, túi ngủ, đồ ăn, liều, và một số đồ cá nhân tụi mình gởi. Có lẽ với 4 người 2 porter thì sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng bên tour chỉ cử 1 người, thế là anh phải khuân tới khoảng 30 kí (nghe anh nói vậy, chứ mình làm gì có cái cân ở đó (: ) Thử nghĩ một người leo núi dốc đứng, leo ko đã mệt, làm sao lại có thể mang theo cái gùi nặng như thế. Thực thế với sức nặng như vậy, người ta phải gồng hai tay về phía trước, thì mới giữ được cái gùi ấy trên vai. Người Mông ở đây có sức khỏe phi thường, cộng với một đôi chân leo núi rất cừ.
Trong lúc đi từ láng 2200 lên láng 2800, mình có thử lấy cái gùi ấy mang thử, lúc đầu nhấc ko lên, sau đó rùi cũng gồng tay lên, đi được vài mét thì thấy cái gùi lắc qua lại mà sợ, lúc leo lên dốc đá, một tay mình phải giữ cái gùi, 1 tay thì bám vào thanh tre bên đường, cứ thế cúi mặt đi, phải công nhận là quá nặng, mình cố leo lên, chứ thả ra giữa chừng thì mất mẹt wa', cuối cùng cũng leo qua được con dốc (chỉ) hơn 50m là đuối!
Mình và anh porter trên đoạn đường xuống
Đến rồi lại đi, leo xong bạn còn lại được gì?
Mình quyết định leo lên trước theo sức của mình, leo nhanh về đích, quãng đường cuối mệt kinh, càng lên cao không khí càng loãng, mình đã cố gắng kìm lại nhưng không tránh khỏi việc thở dốc, phì phì phò phò, càng lên cao, cảm nhận được tim mình càng đập nhanh hơn, có lúc nghe tiếng thùng thục nó đập trong ngực. Lúc đó đang theo chân chị người Mông lên đỉnh, trong đầu vẫn nghĩ: lát nữa mình leo xong thì còn lại gì?
Đời người đến rồi lại đi, leo lên đến đỉnh Fan rồi cũng lại xuống, nếu không để lại cho mình cái gì, liệu mình leo lên làm cái quái gì nhỉ?
Có lẽ điều còn lại cho mỗi thử thách đó chính là, người ta nhận ra được giới hạn và khả năng của mình có thể đi được đến những đâu.
Có những lúc tưởng chừng như không thể đi được nữa, bạn tưởng rằng mình sẽ chẳng thể nào vượt qua được, muốn bỏ; nhưng nếu bạn vẫn tiếp tục đi, dù không biết rằng khi nào mình sẽ tới đích, nhưng vẫn cứ tiếp tục đi; và rồi bạn sẽ nhận ra một điều: dù rằng mình có giới hạn, nhưng giới hạn ấy vẫn xa hơn mình tưởng, rất rất nhiều.

Có lẽ những người bạn đồng hành với mình, những người chẳng có chuẩn bị thể lực gì cho chuyến đi, là người hiểu rõ cái cảm giác này hơn cả. Đó là Hằng - dân làm văn phòng ở HN, bạn này ngộ nhá lúc đến chân núi, vẫn còn nói buồn ngủ, chẳng chịu xuống xe, nói thật nhá, lúc đó mình chẳng nghĩ bạn ấy sẽ lên được đến 2200m đâu, trước đó mình còn hỏi han kỹ lưỡng phương án giải quyết, nếu như 1 thành viên trong đoàn ko thể leo nổi nữa. Ấy thế mà bạn ấy vẫn cùng ngủ đêm với nhóm ở láng 2800m, sáng hôm sau lại có trục trặc, tưởng không đi nỗi, thế mà hôm đó vẫn leo trèo liên tục gần 10 tiếng nữa. Khiếp! Anh chàng Ấn phải vác 80kg thịt của mình lên xuống cũng rất cừ. Mình còn nhớ cậu ta nói rằng lúc đi xuống cậu ta tưởng mình như sắp chết rùi. Hihi, bi h vẫn còn nhăn răng :) Bạn gái còn lại trong đoàn, leo núi cũng rất cừ, mình thích bạn này: leo mệt cỡ nào cũng không thấy kêu ca 1 tiếng nào. Thế đấy, dù mệt thế nào, mọi người cũng đã hoàn thành được chuyến đi của mình.
We are the champion :)

Có người bảo, khùng sao mà vác thân đi hành xác; nhưng hành trình Fansipan là hành trình giúp bạn nhận ra được "giới hạn của mình dường như ko có giới hạn"
Núi non hùng vĩ Fansipan. Hẹn gặp lại 1 ngày gần đây.

1 nhận xét: